Đôi mắt ai ngơ ngác
Nhìn lũ cuốn người đi
Xung quanh còn lại gì?
Ngoài mênh mông nước lớn?
Giữa tiếng lòng đau đớn,
Nước mắt và nước mưa...
Biết làm sao bây giờ?
Hay đợi chờ vô vọng...
Trâu bò trôi lạc lõng
Mái nhà gió cuốn rơi,
Những cuộc đời đơn côi
Bơi theo dòng nước ấy...
Nỗi đau ai cũng thấy,
Buồn ám ảnh đong đầy...
Tiếng thở nặng nề thay...
Mắt cay, không thể khóc!
- thương miền Trung, 10/2016 -
? hỏi.
Sao năm nào cũng thế?
Mãi chẳng đổi thay gì?
Người rơi lệ người đi,
Người khổ đau, người mất
Những cuộc đời chồng chất
Hắt lên tiếng thở dài...
Nỗi ám ảnh ngày mai,
Còn gì đây ở lại?!
- Gào- 16/10/2016
Nhiều người tổ chức quyên góp giúp đỡ hướng về miền Trung, Gào chỉ tham gia chứ không đủ khả năng để đứng lên tổ chức. Mong mọi người tìm được đúng người tốt, có tâm, để quyên góp đến được đúng người cần, về tới được miền lũ. Lá lành đùm lá rách. Lá rách ít đùm lá rách nhiều. ❤️
Bằng tất cả yêu thương! ❤️